Ngắm ảnh hoa điệp vàng của tuổi học trò |
Đã trôi qua tuổi học trò từ rất lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi màu hoa điệp vàng thuở ấy. Bao tháng bao năm, thời gian trôi đi nhưng hoa điệp vàng vẫn nở lặng thầm trên những nẻo đường đi về một thuở.
Lần đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học, từ một cô bé nhà quê ra phố, chưa phai hương đồng gió nội, chưa từng nghe tới cái tên điệp vàng và khi đứng ở ban công giảng đường nhìn ra sân trường, chợt gặp cả thảm hoa màu vàng rực lung linh trên nắng sớm, tôi chợt hỏi bạn: “Kia là hoa gì?”. Bạn bình thản bảo: “Đó chính là hoa điệp vàng”.
Cái tên đẹp lạ và ấn tượng. Thế là tôi nhớ luôn tên của nó. Điệp vàng – như ngàn cánh bướm. Khi có một cơn gió nhẹ tràn qua, cả ngàn cánh hoa bay rụng như ngàn cánh bướm màu vàng – cái màu rực rỡ và rõ nét mà tôi rất thích. Một thứ màu vàng tươi rói và nhung mịn chứ không bi lụy.
Thời gian vẫn cứ thế trôi, và tôi để ý, khi tôi bắt đầu bước chân vào giảng đường đại học thì hồi đó là tháng 9-10 và hoa điệp vàng đang nở. Nhưng theo thời gian và đếm số các học kỳ thì ngay từ đầu tháng 4 hàng năm tôi đã gặp loài hoa này nở rất tưng bừng rồi.
Rồi theo thời gian tôi đã biết yêu. Và tôi chẳng còn để ý nhiều tới loài hoa này nữa. Tình yêu đã cuốn tôi đi. Tôi chẳng biết chính thức khi nào hoa nở, khi nào hoa tàn. Trong tâm trí tôi, hoa chỉ nở bằng tiềm thức.
Có những lúc buồn, tôi lại nhớ… Nhớ một mùa hoa đã thành quá khứ.
Loài hoa này thật kén người. Đã rất nhiều lần tôi tìm cơ hội chụp ảnh cùng màu điệp vàng mà không được vì hoa thì ở tít tận trên cao còn tôi thì thấp quá. Chụp hoa điệp mà chẳng dễ như hoa sen, hoa tam giác mạch…
Có những chiều đi làm về trên phố, nhìn những thảm hoa điệp vàng đang nở tít ở trên cao, tôi lại chợt nhớ tới giai điệu một bài hát mà tôi đã nghe đâu đó. Ban đầu tôi chỉ thích cái giai điệu chứ không nghe rõ bài hát nói về cái gì? Cái giai điệu thật nhộn vui mà rất kiểu sinh viên - học trò. Nó nhịp nhịp theo tiếng bánh xe lăn. Cho đến khi tôi tìm trên mạng để xem bài hát đó là bài gì, lời ca thế nào thì chính là bài “Con đường đến trường” và nó viết về chính loài hoa điệp. Haiza, sửng sốt!
Đây, lời bài hát như thế này:
Một chiều đi trên con đường này. Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi… Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi. Đường về trường ôi sao lạ quá...
Có thể chính bạn cũng đã nhớ ra và bạn cũng chung tình yêu hoa điệp như tôi vậy. Bây giờ, giai điệu của bài “Con đường đến trường” lại đang ngân trong đầu tôi bằng những ca từ quen thuộc:
Một chiều đi trên con đường này. Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi… Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi. Đường về trường ôi sao lạ quá...
Hoa điệp rụng
Lần đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học, từ một cô bé nhà quê ra phố, chưa phai hương đồng gió nội, chưa từng nghe tới cái tên điệp vàng và khi đứng ở ban công giảng đường nhìn ra sân trường, chợt gặp cả thảm hoa màu vàng rực lung linh trên nắng sớm, tôi chợt hỏi bạn: “Kia là hoa gì?”. Bạn bình thản bảo: “Đó chính là hoa điệp vàng”.
Cái tên đẹp lạ và ấn tượng. Thế là tôi nhớ luôn tên của nó. Điệp vàng – như ngàn cánh bướm. Khi có một cơn gió nhẹ tràn qua, cả ngàn cánh hoa bay rụng như ngàn cánh bướm màu vàng – cái màu rực rỡ và rõ nét mà tôi rất thích. Một thứ màu vàng tươi rói và nhung mịn chứ không bi lụy.
Thời gian vẫn cứ thế trôi, và tôi để ý, khi tôi bắt đầu bước chân vào giảng đường đại học thì hồi đó là tháng 9-10 và hoa điệp vàng đang nở. Nhưng theo thời gian và đếm số các học kỳ thì ngay từ đầu tháng 4 hàng năm tôi đã gặp loài hoa này nở rất tưng bừng rồi.
Rồi theo thời gian tôi đã biết yêu. Và tôi chẳng còn để ý nhiều tới loài hoa này nữa. Tình yêu đã cuốn tôi đi. Tôi chẳng biết chính thức khi nào hoa nở, khi nào hoa tàn. Trong tâm trí tôi, hoa chỉ nở bằng tiềm thức.
Có những lúc buồn, tôi lại nhớ… Nhớ một mùa hoa đã thành quá khứ.
Loài hoa này thật kén người. Đã rất nhiều lần tôi tìm cơ hội chụp ảnh cùng màu điệp vàng mà không được vì hoa thì ở tít tận trên cao còn tôi thì thấp quá. Chụp hoa điệp mà chẳng dễ như hoa sen, hoa tam giác mạch…
Có những chiều đi làm về trên phố, nhìn những thảm hoa điệp vàng đang nở tít ở trên cao, tôi lại chợt nhớ tới giai điệu một bài hát mà tôi đã nghe đâu đó. Ban đầu tôi chỉ thích cái giai điệu chứ không nghe rõ bài hát nói về cái gì? Cái giai điệu thật nhộn vui mà rất kiểu sinh viên - học trò. Nó nhịp nhịp theo tiếng bánh xe lăn. Cho đến khi tôi tìm trên mạng để xem bài hát đó là bài gì, lời ca thế nào thì chính là bài “Con đường đến trường” và nó viết về chính loài hoa điệp. Haiza, sửng sốt!
Mùa hoa điệp vàng
Đây, lời bài hát như thế này:
Một chiều đi trên con đường này. Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi… Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi. Đường về trường ôi sao lạ quá...
Có thể chính bạn cũng đã nhớ ra và bạn cũng chung tình yêu hoa điệp như tôi vậy. Bây giờ, giai điệu của bài “Con đường đến trường” lại đang ngân trong đầu tôi bằng những ca từ quen thuộc:
Một chiều đi trên con đường này. Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi… Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi. Đường về trường ôi sao lạ quá...
Đi giữa mùa hoa điệp nở
Cùng Chuyên Mục
0 nhận xét:
Đăng nhận xét